Tôi không muốn mỗi lần bắt đầu ở đây đều là nỗi buồn, nhưng chính mình lại không kiểm soát được. Có một vài biến cố xảy ra rồi tôi nhận ra rằng dù bản thân đã hai mươi tám tuổi, nhưng lại chỉ biết loay hoay như một đứa trẻ, chẳng biết nên làm gì, bắt đầu từ đâu để giải quyết nó. Đến ngay như việc cảm xúc của tôi lúc đó là đúng hay sai tôi cũng không chắc nữa. Liệu mình có tàn nhẫn quá không? Điều chưng cầu suốt cuộc đời chỉ mong cuộc sống an yên, chẳng bon chen tranh giành với ai, thế nhưng cuộc sống mà có thể người ta nghĩ là ảm đạm đó tôi mong mãi không được. Fuck that, mọi thứ quá lộn xộn để tiếp tục. C
"Nếu chúng ta cách nhau 1 ngàn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín chín bước còn lại về phía em" -Trích "Không thể quên em"-