Khi ta đi lướt qua nhau Chỉ để lại mùi hương nơi đáy mắt Phố chật chội trong một góc Em náu mình trong tiếng nhạc chẳng nhớ tên..... Chỉ những phố dài lướt bình lặng trong đêm Mới vỗ về em quệt nước mắt mỗi lần em khóc Vượt qua nỗi đau luôn là oằn mình khó nhọc Vượt qua mỗi khúc giao mùa em đã học được bình yên? Chẳng có vết thương nào lành lặn trong lặng im Chỉ đem theo những nỗi niềm cô đơn khó nói Tên em bỗng nhiên ai đó gọi Ai đó giật mình, ai đó dừng chân mỏi phải không? --- Viết tiếp đoạn thơ dở dang từ lần trước. Đi cùng bạn, nghe tiếng nhạc rộn ràng, thu mình trong 1 góc nhìn ra bên ngoài phố tấp nập. Tối trên phố cổ, để hoài cổ và cô đơn...
"Nếu chúng ta cách nhau 1 ngàn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín chín bước còn lại về phía em" -Trích "Không thể quên em"-