Chuyển đến nội dung chính

Cái gọi là tuổi trẻ...

Cái gọi là tuổi trẻ chính là chặng đường bạn tìm lấy tâm hồn mình đang tự do đâu đó ngoài kia. Mang theo là phần lớn nỗi niềm cô đơn chẳng thể nào lý giải. Bạn sẽ dễ thấy cô đơn trong mọi lúc. Hoặc dù trái tim đã để ai đó giữ lại, nhưng xung quanh những thời khắc hạnh phúc đó, bạn lại tự vấn và tiếp tục tìm lấy mình.

Cái gọi là tuổi trẻ, chính là lúc để bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn nghĩ, nhiều khi điên rồ. Tuổi trẻ là để nông nổi và điên rồ. Đừng e dè gì cả. 


Có những khi bạn sẽ thấy bị thu hút về một miền đất nào đó. Bạn tự gật đầu gói ba lô nhỏ, leo lên xe và lên đường. Để khi đặt chân được đến đó, lại thấy thoả mãn về cái sự điên ấy và ngẫm, giá như có ai đó sẵn sàng điên với ta, ta thề, có thể rong ruổi trên những con đường hun hút này quanh năm suốt tháng. Thế rồi lại tự gạt nó ra khỏi đầu để cứ dành những khoảng lửng trong tuổi trẻ, làm một kẻ độc hành dị dị. Mang những suy tư về đủ thứ chuyện trên đời. Hoặc về những thứ cảm xúc chẳng định nghĩa cũng chẳng sao. 

Cái gọi là tuổi trẻ để nhiều khi bạn sẽ phải giật mình khi trái tim rung bất chợt với một người hoàn toàn không phù hợp. Bạn sẽ chiến thắng cảm xúc ấy, hay đầu hàng thì tuỳ ở bạn. Giành lấy ai đó về mình, biến họ thành kẻ phản bội cũng ở bạn nốt. Ai cấm được bạn, nếu không phải là chính mình??

Tôi lại muốn nói về tuổi trẻ khi tiếc nuối nghĩ về thuở nhỏ, hoặc lắm khi hoang hoải khi nghĩ về ngày mai. Những nỗi lo ai cũng như ai, rồi ai cũng gặp phải. Ngoảnh đi, ngoảnh lại, bạn sẽ thấy thời gian như chảy nốt trong chiếc đồng hồ cát, thoắt ngày, thoắt tháng, thoắt năm.

Tuổi trẻ tôi cũng như bạn. Mang những hoài bão ấp ủ của đời mình. Mang những xúc cảm lạc lõng ở đâu đó trở về. Oằn mình trong tiếng thở dài cô độc. Chẳng phải do ai không ở bên bạn, mà do bạn đang bỏ mặc chính mình...

Tôi thèm những ngày đông, môi rét run tím tái, bất chợt đến một điểm dừng chân, bắt gặp hình dáng cô đơn nào đó tôi chờ, rồi chúng ta sẽ ủ ấm cho nhau qua ngày qua tháng....

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Là thế

Thời tiết bây giờ là thế đó anh Sáng mặc phong phanh chiều về đã lạnh Hồi sáng em có dành chút ấm anh dùng chưa? Trong cốp lúc nào cũng phải sẵn áo mưa Phòng khi hôm dớ dẩm trời tuôn như trút Ô này anh mua vừa mới bong vài nút Em bật lên dùng lắm lúc cũng ...nhớ anh ghê Một ngày bao giờ được dài lê thê?? Khi mà em ôm một đống thứ trên bàn làm việc? Anh nhớ nhìn đồng hồ và em ừ cũng liếc Đôi lúc chểnh mảng rồi gửi yêu tý cho nhau

Thật mà!

Cái gì mà đi mãi rồi cũng sẽ tìm về với nhau??  Mình chẳng bao giờ tin. Không-bao-giờ!! Và cũng đừng nên hy vọng vào thứ tình cảm đem lại cho bạn quá nhiều lo sợ và nỗi buồn. Cảnh tỉnh vậy cho nhớ thôi. 

Cho cuối tuần

Điều gì khiến bạn cảm nhận được sự bình yên? Điều gì khiến bạn cảm thấy hạnh phúc? Chắc chắn và dũng cảm khẳng định rằng tôi đã từng và sẽ hỏi những câu hỏi này với chính mình. Tôi nghĩ đó là cách khiến bản thân không xao nhãng xung quanh mình, những người và sự việc tạo ra môi trường sống của mình. Nó giống như việc bạn đặt một lời nhắc để nhìn lại, để sửa chữa hoặc làm khác đi - theo những cách tốt hơn có thể. Đó là cách để hoàn thiện tôi, bằng cách của riêng tôi. Thôi nói dài dòng thêm về những điều có vẻ lý thuyết. Vậy tôi đang thấy thế nào? Thực ra tôi sợ bản thân mình lờ đi với mọi sự, và như chính tôi đã từng nhắc vài lần trước kia về việc có ai đó nói người như tôi khó hạnh phúc, và về việc tôi cứ bị ám ảnh mãi với điều đó, kể cả hiện tại. Vậy thì trải qua bao nhiêu chuyện mà với tôi nó không hề nhỏ nhặt, bản thân quá thiếu sự cân bằng và tĩnh lặng trong suy nghĩ, đã làm được những gì? Tôi kiếm được tiền, với cuộc sống hiện tại cũng chẳng vất vả vậy nhưng điều đó lại c...