Những ngày này đi dọc các con phố, cái mà bạn nhìn thấy nhiều nhất chính là những bếp lửa hồng nướng ngô vỉa hè, mùi bạn ngửi thấy nhiều nhất chính là mùi ngô nướng thơm ngọt ngọt thoang thoảng, là mùi thịt nướng bay ngào ngạt một đoạn đường. Ấy vậy mà tôi lại thèm chút mùi hoa sữa, dù đã hết mùa, dù đã là Đông rất Đông rồi, nhưng vẫn cảm giác, nếu có mùi hương ấy, nó sẽ hợp gu biết bao. Thật là lắm chuyện!
Dù bạn có đang co ro vì rét bao nhiêu, nhưng khi đi qua những bếp lửa với đôi tay quạt không ngừng ấy, bạn vẫn hít hà mùi hương nhẹ nhàng của ngô chín, và tự nhiên thấy dễ chịu biết bao nhiêu, và dù là cảm giác vụt qua vài lần chớp mắt.
Những ngày này nếu được rảnh rỗi, lại muốn kiếm một quán nào đó yên tĩnh, tay áp vào cốc cà phê hay trà nóng, thổi hơi bay vờn lên mặt ấm nồng. Lại muốn nghe bài hát nào đó trong vô thức và thả trôi suy nghĩ lãng đãng về đâu đó vô định. Tất nhiên là một mình, và kể cả có ai đó chịu đi cùng bạn, cũng muốn là những kẻ đơn độc đi cùng nhau và tự trôi trong thế giới riêng mình.
Trong không gian ở thời tiết này, sẽ có ít kẻ như tôi, thay vào đó là những đôi những cặp. Tôi nhìn họ, ngắm nhìn và mỉm cười và rồi sẽ lại giữ mình với mình. Tôi không mơ, cũng không thèm muốn khung cảnh ấy dù cho mọi người có cuống quýt hơn cả tôi đi nữa.
Vì bạn sẽ nhận ra rằng, khi ai đó một mình, không hẳn là một người bị bỏ rơi, một kẻ thua cuộc, hay ế ẩm, mà còn có thể là bởi họ chọn như vậy. Chọn sự tự do chẳng ràng buộc bởi mối quan hệ nào. Họ có thể bỗng chốc điên cuồng với những cái hôn thiêu đốt với ai đó khiến họ rung động, nhưng rồi cũng chính họ sẽ dửng dưng và mọi thứ quá đỗi... bình thường.
Nếu ai nói đó là một cách sống buông thả và hoang dại, tôi cũng hết sức đồng tình đó là hoang dại. Vì bạn sẽ chẳng thể cứ ngăn mãi cảm xúc của mình khi nó còn có thể bung hoa. Bạn cũng chẳng thể bó mình với họ suốt ngày suốt tháng chỉ bởi cảm giác đốt cháy bạn trong vài giờ.
Trong khi bạn thấy đấy, người ta cư xử với nhau hết sức hời hợt, thì những cảm xúc ấy chẳng phải nên trân quý đó sao?
Những ngày buốt lạnh thế này, nếu cần, thì chỉ là muốn có ai đó ấp lấy đôi chân mình ủ ấm, không hơn. Không thì thôi!
Drop your kisses on my shoulder
Dù bạn có đang co ro vì rét bao nhiêu, nhưng khi đi qua những bếp lửa với đôi tay quạt không ngừng ấy, bạn vẫn hít hà mùi hương nhẹ nhàng của ngô chín, và tự nhiên thấy dễ chịu biết bao nhiêu, và dù là cảm giác vụt qua vài lần chớp mắt.
Những ngày này nếu được rảnh rỗi, lại muốn kiếm một quán nào đó yên tĩnh, tay áp vào cốc cà phê hay trà nóng, thổi hơi bay vờn lên mặt ấm nồng. Lại muốn nghe bài hát nào đó trong vô thức và thả trôi suy nghĩ lãng đãng về đâu đó vô định. Tất nhiên là một mình, và kể cả có ai đó chịu đi cùng bạn, cũng muốn là những kẻ đơn độc đi cùng nhau và tự trôi trong thế giới riêng mình.
Trong không gian ở thời tiết này, sẽ có ít kẻ như tôi, thay vào đó là những đôi những cặp. Tôi nhìn họ, ngắm nhìn và mỉm cười và rồi sẽ lại giữ mình với mình. Tôi không mơ, cũng không thèm muốn khung cảnh ấy dù cho mọi người có cuống quýt hơn cả tôi đi nữa.
Vì bạn sẽ nhận ra rằng, khi ai đó một mình, không hẳn là một người bị bỏ rơi, một kẻ thua cuộc, hay ế ẩm, mà còn có thể là bởi họ chọn như vậy. Chọn sự tự do chẳng ràng buộc bởi mối quan hệ nào. Họ có thể bỗng chốc điên cuồng với những cái hôn thiêu đốt với ai đó khiến họ rung động, nhưng rồi cũng chính họ sẽ dửng dưng và mọi thứ quá đỗi... bình thường.
Nếu ai nói đó là một cách sống buông thả và hoang dại, tôi cũng hết sức đồng tình đó là hoang dại. Vì bạn sẽ chẳng thể cứ ngăn mãi cảm xúc của mình khi nó còn có thể bung hoa. Bạn cũng chẳng thể bó mình với họ suốt ngày suốt tháng chỉ bởi cảm giác đốt cháy bạn trong vài giờ.
Trong khi bạn thấy đấy, người ta cư xử với nhau hết sức hời hợt, thì những cảm xúc ấy chẳng phải nên trân quý đó sao?
Những ngày buốt lạnh thế này, nếu cần, thì chỉ là muốn có ai đó ấp lấy đôi chân mình ủ ấm, không hơn. Không thì thôi!
Drop your kisses on my shoulder
Nhận xét
Đăng nhận xét