Ngày … tháng… năm
Đây có lẽ là những dòng tự thú nhận. Bạn biết đấy, với một
cô gái 24 tuổi, có lẽ chuyện đến mức này chỉ có thể là tình cảm, hoặc ít nhất
là tôi như vậy.
Đầu tiên, quả thật tôi vẫn nghĩ về anh ấy rất nhiều. Có lẽ
đó là tình yêu thực sự trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời mình. Chính vì vậy,
nó ý nghĩa và tôi đã trân trọng biết nhường nào. Tuy nhiên, nếu thuận lợi thì
tôi đã chẳng có những lúc thế này, để ngồi và tự thú đây sao. Mấy năm… ôi thực
sự đã là mấy năm trôi qua rồi, 3 năm. Trong đó có hơn 1 năm quen và yêu nhau,
hơn 1 năm chia tay nhau và gặp lại.
Thứ hai, khi chúng tôi yêu nhau, tôi luôn vụng về trong việc
thể hiện tình cảm, và thực sự lúng túng với những hành động của mình. Tôi luôn
nghĩ đến những điều tốt đẹp và phóng đại những điều bạn trai làm cho mình, và
đương nhiên, những thứ anh ấy không làm cho tôi như những cặp đôi khác, tôi lại
kiếm lý do biện minh cho anh ấy một cách hết sức chân thành. Hết sức, bạn hiểu
100% ý nghĩa của từ này chứ?
Thứ ba, khi tôi chia tay, mà bởi lý do xuất hiện kẻ thứ ba,
tôi thậm chí còn nghĩ, nếu có lý do nào đó để chúng tôi chia tay, có lẽ là khi
sang thế giới khác chứ không phải bởi lý do nào khác cả. Tôi đã điên cuồng nghĩ
rằng thà nghĩ anh ấy chết đi còn hơn là nghĩ rằng anh ấy đã phản bội mình. Thế
nên tôi im lặng, và anh ấy cũng tuyệt nhiên lặng im. Tôi nghĩ bởi xấu hổ và tội
lỗi, nhưng cũng có lúc tôi nghĩ anh ấy đang bận say đắm với người mới nên sẽ chẳng
có thời gian quan tâm đến vết thương của tôi nữa. Dù nó có khắc nghiệt đến thế
nào, và tôi đã thay đổi ra sao.
Thứ tư, trong khoảng thời gian sau đó tôi thực sự muốn khóc
ít nhất một lần thực sự, để trái tim và con người tôi chịu chấp nhận sự thật
này. Tuy rằng, bao nhiêu cố gắng nghĩ ngợi, tôi vẫn chẳng rơi nổi giọt nước mắt
nào. Tôi lại tìm lý do cho những điều ấy. Tôi vẫn chẳng thể khóc, chỉ cảm thấy
mất cảm giác ngon miệng và luôn nôn hết mọi thứ ra khi những chuyện cũ thoáng vụt
qua trong đầu. Đành vậy, tôi cố lừa suy
nghĩ mình đừng nghĩ đến nó, tuyệt nhiên không.
Thứ năm, ấy thế mà hơn một năm trôi qua thật đó bạn ạ, tôi
đã trải qua thời gian đó một cách kỳ diệu,
mà cuối cùng nhìn lại, cũng thấy bản thân hết sức phi thường. Đọc đến đây, bạn
có hiểu cảm giác tôi không? Vậy làm ơn
hãy nói lại cho tôi biết bạn thấy sao, vì ngay lúc này tôi chẳng thể cảm nhận
được gì cả. Tôi cố quan sát xung quanh, cố để con tim rung động trở lại, ấy vậy
mà lại thành tác dụng ngược. Tôi chẳng thể viết, cũng không thích những thứ liên quan đến tình yêu, hoặc một cách hờ hững,
khi chứng kiến tình yêu xung quanh mình. Có người nói, đừng để mặc cảm xúc như
vậy, sẽ rất nguy hiểm nếu bị lãnh cảm. Tôi nghe thật choáng váng làm sao. Nhưng
tôi nghĩ, rồi tôi sẽ lại yêu thôi. Bạn có nghĩ thế không.
Thứ sáu, cuối cùng thì sau mười bốn tháng chia tay, anh ấy
nhắn tin xin lỗi. Vào thời điểm điên rồ của hơn một tháng sau, tôi lại trả lời
tin nhắn ấy. Rồi đến sinh nhật tôi, sau hôm đó, chúng tôi đã gặp nhau trở lại.
Đến đây mới thực sự điên rồ này, khi tôi quyết định gặp anh ấy, cái khoảnh khắc nhìn thấy
nhau, tôi nghĩ, chúng tôi chỉ mới vừa gặp nhau hôm qua thôi. Thậm chí tôi còn
chẳng giận, mà trước đó tôi còn nghĩ, nếu anh xuất hiện trước mặt tôi, e là khó
mà kìm không cho anh vài cái bạt tai. Thực tế luôn ngược với suy nghĩ, tôi là
như vậy đấy. Thật hết sức mệt mỏi với mình mà.
Anh ấy nói vẫn thầm theo dõi cuộc sống tôi, ừ thì biết vậy.
Thi thoảng tôi cũng thắc mắc lý do của những điều đó, và tại sao anh ấy lại như
thế này. Lại quan tâm và làm những điều trên mức bình thường. Ví dụ như nửa đêm
chúng tôi phi xe hơn 80km chỉ để ngắm sao băng vài tiếng và trở về. Ví dụ như
chúng tôi cùng đi mua đồ, cùng nhau đi ăn, đi xem phim. Ví dụ anh ấy giặt chăn
cho tôi. Ví dụ như chúng tôi cùng nhuộm tóc, gội đầu và sấy tóc cho nhau,… Tại
sao? Tôi đã rụt rè và trải qua cùng những băn khoăn, liệu có phải anh đã kết
thúc rồi và muốn xin lỗi tôi? Mọi thứ đều quá quen thuộc, thậm chí tôi quên đi
những chuyện buồn, và chỉ để lại cho mình những kỷ niệm tốt đẹp thôi. Tôi có thể
tự cảm nhận sự quan tâm với nhau ấy quá sức quen thuộc, như một điều hết sức hiển
nhiên.
Thứ bảy, tôi lại vô tình phát hiện ra, những điều tốt đẹp
đó, chỉ là đơn phương tôi nghĩ ra. Khi biết rằng anh vẫn tiếp tục mối quan hệ
đó, thậm chí còn đi du lịch cùng nhau, điều mà anh chẳng bao giờ muốn làm cùng
tôi. Lúc ấy tôi giống như bị phản bội lần hai vậy. Bạn có thể mường tượng ra
không, vẫn con dao đó đâm lại vào vết thương cũ lâu ngày. Thành thực, tôi phải thừa nhận, phản ứng của
mình cũng là bởi lòng tự tôn bị xúc phạm ghê gớm lắm. Nên tôi lại nói với anh để
dừng lại mọi chuyện trước khi quá xa. Rằng anh không cần cư xử quá như vậy với
tôi chỉ bởi cảm giác tội lỗi. Vâng, anh lại hết sức ủng hộ tôi bằng việc im lặng.
Và đương nhiên, giống như lần đầu tiên anh phản bội tôi ngày đó.
Cuối cùng, tôi muốn kết thúc ở số bảy, bởi mặc nhiên rằng đó
chính là cảm giác mất mát quá rõ ràng. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại tình cảm mình
và anh ấy. Tại sao anh ấy lại chọn cách im lặng hèn nhát như vậy? Và rằng bao
nhiêu chân thành và tình yêu tuổi trẻ của mình, lại hết lòng hết sức với một
người như thế? Chắc hẳn bạn đã có câu trả lời ngay từ số ba, hoặc số bốn, còn
tôi, cho đến sau số bảy, vẫn còn rơi rớt chút ý mặc niệm những điều tốt đẹp. Thế
mới nói, khi yêu, người ta dễ dàng điên cuồng và ngu ngốc đến thế nào. Tôi là kẻ không may mắn dù
đã đánh cược tất cả. Hy vọng đây là tất cả những gì tôi sẽ nói về anh, và chúng
ta sẽ thực sự để nhau trôi ra khỏi cuộc đời mình. Chắc anh ấy sẽ chẳng thể hiểu
cách trân trọng tình cảm tôi, có đúng vậy không? Và rằng tình yêu thì không bao
giờ có kẻ thứ ba, có đúng vậy không???
Tình yêu, thì không có đúng sai, có đúng vậy không? Bạn mau
trả lời đi??!!
Nhận xét
Đăng nhận xét