Có những lúc chẳng cần làm gì cả. Chỉ với đoạn đường vài chục mét đi bộ về nhà cũng khiến đủ thứ cảm xúc nháo nhào chảy ra đua cùng nước mắt. Một lần nữa tôi trở lại, lại là những nốt trầm thấu đáy - không thể chia sẻ - không nơi chia sẻ. Đây là những ngày tôi tự cho phép làm mọi điều mình cảm thấy, để xem nhìn thấu được bên trong tôi đang là như thế nào. Đấu tranh suy nghĩ nhiều lắm, mạnh mẽ lắm cuối cùng vẫn phải trốn vào góc này thổn thức. Tuổi 27 đã dần đi qua như thế, một cách đầy bất an và cô đơn. Thấy mình đáng thương và đáng trách cũng là một loại mặc cảm. Tôi luôn bị-tự-ám-mình bởi câu nói từng nghe năm nào, người như tôi khó có hạnh phúc. Bao năm có thể quên nhiều chuyện, ấy thế mà một câu nói của một người chẳng liên quan đến cuộc đời mình lại in đậm đến thế. Tôi vẫn luôn tự vấn là do bản thân quá cầu toàn? Hay tôi luôn mù quáng? Kệ mẹ nó mớ lý do ấy. Tôi nhổ vào! Thế nhưng tôi vẫn luôn đau khổ vì nó. Đời tôi là vậy, con người tôi là vậy! Thực...
"Nếu chúng ta cách nhau 1 ngàn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín chín bước còn lại về phía em" -Trích "Không thể quên em"-