Có những lúc chẳng cần làm gì cả. Chỉ với đoạn đường vài chục mét đi bộ về nhà cũng khiến đủ thứ cảm xúc nháo nhào chảy ra đua cùng nước mắt.
Một lần nữa tôi trở lại, lại là những nốt trầm thấu đáy - không thể chia sẻ - không nơi chia sẻ.
Đây là những ngày tôi tự cho phép làm mọi điều mình cảm thấy, để xem nhìn thấu được bên trong tôi đang là như thế nào. Đấu tranh suy nghĩ nhiều lắm, mạnh mẽ lắm cuối cùng vẫn phải trốn vào góc này thổn thức. Tuổi 27 đã dần đi qua như thế, một cách đầy bất an và cô đơn. Thấy mình đáng thương và đáng trách cũng là một loại mặc cảm. Tôi luôn bị-tự-ám-mình bởi câu nói từng nghe năm nào, người như tôi khó có hạnh phúc. Bao năm có thể quên nhiều chuyện, ấy thế mà một câu nói của một người chẳng liên quan đến cuộc đời mình lại in đậm đến thế. Tôi vẫn luôn tự vấn là do bản thân quá cầu toàn? Hay tôi luôn mù quáng? Kệ mẹ nó mớ lý do ấy. Tôi nhổ vào! Thế nhưng tôi vẫn luôn đau khổ vì nó. Đời tôi là vậy, con người tôi là vậy!
Thực lòng tôi nghĩ mình tốt đẹp, dù có gặp phải chuyện gì đó đáng hận, tôi cũng không nguyền rủa, tôi im lặng ngay cả trong suy nghĩ, và để nó chết dần đi, mờ dần đi.
Điều duy nhất, điên rồ nhất, táo bạo nhất và cũng ngu xuẩn nhất chính là ngày đó. Ngày tôi tự cho phép mình chọn lấy điều mình nghĩ đó là cơ hội, đó là định mệnh. Vì tôi nghĩ cuộc đời tôi sẽ khác, và con người, tôi xin một lần cho mình được ích kỉ xấu xa. Đó là những hành động thuần bản năng, không bao biện, và tôi thừa tệ trong khoản đó. Và giờ thì đáng cười biết bao, đây là những gì tôi nhận được.
Niềm tin ít ỏi thức dậy một cách thần kì rồi lại bị bóp chết thêm một, thêm một.
Bằng những lời nói khác, tôi thấy hình ảnh mình phản chiếu và thực sự nghẹt thở vì bất ngờ, cái cách mà người tôi dồn cả sự hi vọng nhìn nhận nó.
Nếu đến đây chưa thể kết luận hoặc hiểu được toàn bộ vấn đề này, chỉ cần nghe hai chữ: "Tuyệt vọng".
Chẳng có thứ gì tốt đẹp và đáng tin trên đời thêm nữa.
No more! 🍺🍺🍺
Nhận xét
Đăng nhận xét