Chuyển đến nội dung chính

Đột kích

Ai cũng có một vài giấc mơ, một vài niềm mong mỏi, một vài nỗi sợ hãi...

Khi để nỗi sợ đột kích, sẽ chẳng có cách nào mà chuẩn bị được. Vẫn như thế, run lên liên tục, đầu căng ra và chẳng nghĩ hay làm gì ra hồn.

Tôi muốn để thứ gọi thực sự là cuộc sống được bắt đầu. Một sự bắt đầu thực sự! Nhưng làm ơn đừng chưng nó ra, để rồi một ngày tôi biết. Kết quả chỉ là một sự bất lực thực sự khi nhìn lại bản thân mình. Rõ ràng chỉ bản thân mình là đáng trách nhất.

Cách để cơ thể ngừng run lên vì sợ hãi là ngồi lì trong toilet, nếu có thể ngồi thâu đêm, ngày mai bỏ hết mọi thứ, tôi cũng chịu.

Cơ thể ổn trở lại, rồi dòng suy nghĩ lại tiếp tục trở về giày vò.

Bao nhiêu cơ sự từ trước giờ, hóa ra đã đều có đáp án cả.

Tôi tự viện cho họ một cái cớ, một lý do, rồi nhìn lại chẳng có ai cho tôi câu trả lời, chẳng có cớ nào cho tôi cả.

Tôi phải tập cho mình bao dung và thản nhiên trước những thứ đó hiện hữu.

Thế rồi, những giọt nước mắt của tôi, ai lau đi?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Là thế

Thời tiết bây giờ là thế đó anh Sáng mặc phong phanh chiều về đã lạnh Hồi sáng em có dành chút ấm anh dùng chưa? Trong cốp lúc nào cũng phải sẵn áo mưa Phòng khi hôm dớ dẩm trời tuôn như trút Ô này anh mua vừa mới bong vài nút Em bật lên dùng lắm lúc cũng ...nhớ anh ghê Một ngày bao giờ được dài lê thê?? Khi mà em ôm một đống thứ trên bàn làm việc? Anh nhớ nhìn đồng hồ và em ừ cũng liếc Đôi lúc chểnh mảng rồi gửi yêu tý cho nhau

Thật mà!

Cái gì mà đi mãi rồi cũng sẽ tìm về với nhau??  Mình chẳng bao giờ tin. Không-bao-giờ!! Và cũng đừng nên hy vọng vào thứ tình cảm đem lại cho bạn quá nhiều lo sợ và nỗi buồn. Cảnh tỉnh vậy cho nhớ thôi. 

Hiểu

Không có nhiều lần trong đời tôi nghĩ mình chọn đúng. Nghe thật bi quan và thảm hại. Thực sự là tôi sợ khi phải ra bất cứ một quyết định nào. Vì tôi biết đó là yếu điểm của mình khó lòng khắc phục được. Hoặc có một trăm lần cho tôi vấp ngã, chưa chắc tôi sẽ biết lựa chọn tốt hơn. Ừ cũng vì tôi nghĩ mình nên đưa ra một quyết định, tới một lúc nào đó, tôi không thể mãi nghĩ mình là đứa trẻ, không dám tự quyết định cuộc đời mình. Rồi tôi cũng phải đối diện. Tôi hiểu lắm mà! Chưa chắc những gì tôi coi là niềm vui thường nhật, tôi đem san sẻ ra với người nhận cũng là điều tương tự. Có thể là sự nhàm chán, là sự trống rỗng lặng im, tôi cứ ngỡ yên bình. Cũng chưa chắc những điều tôi suy nghĩ, trân trọng, ở phía ngược lại, cũng như vậy. Thế nên khi có người vén mắt tôi ra buộc tôi phải rành rọt điều ấy, thực sự thấy tức giận và hoảng sợ. Liệu tôi đang ích kỷ giữ cho mình và nghĩ đó là hạnh phúc hay đang ràng buộc cuộc đời ai đó lại, mỗi ngày không nỡ dứt ra khỏi vòng luẩn quẩn này bởi ...