Ai cũng có một vài giấc mơ, một vài niềm mong mỏi, một vài nỗi sợ hãi...
Khi để nỗi sợ đột kích, sẽ chẳng có cách nào mà chuẩn bị được. Vẫn như thế, run lên liên tục, đầu căng ra và chẳng nghĩ hay làm gì ra hồn.
Tôi muốn để thứ gọi thực sự là cuộc sống được bắt đầu. Một sự bắt đầu thực sự! Nhưng làm ơn đừng chưng nó ra, để rồi một ngày tôi biết. Kết quả chỉ là một sự bất lực thực sự khi nhìn lại bản thân mình. Rõ ràng chỉ bản thân mình là đáng trách nhất.
Cách để cơ thể ngừng run lên vì sợ hãi là ngồi lì trong toilet, nếu có thể ngồi thâu đêm, ngày mai bỏ hết mọi thứ, tôi cũng chịu.
Cơ thể ổn trở lại, rồi dòng suy nghĩ lại tiếp tục trở về giày vò.
Bao nhiêu cơ sự từ trước giờ, hóa ra đã đều có đáp án cả.
Tôi tự viện cho họ một cái cớ, một lý do, rồi nhìn lại chẳng có ai cho tôi câu trả lời, chẳng có cớ nào cho tôi cả.
Tôi phải tập cho mình bao dung và thản nhiên trước những thứ đó hiện hữu.
Thế rồi, những giọt nước mắt của tôi, ai lau đi?
Khi để nỗi sợ đột kích, sẽ chẳng có cách nào mà chuẩn bị được. Vẫn như thế, run lên liên tục, đầu căng ra và chẳng nghĩ hay làm gì ra hồn.
Tôi muốn để thứ gọi thực sự là cuộc sống được bắt đầu. Một sự bắt đầu thực sự! Nhưng làm ơn đừng chưng nó ra, để rồi một ngày tôi biết. Kết quả chỉ là một sự bất lực thực sự khi nhìn lại bản thân mình. Rõ ràng chỉ bản thân mình là đáng trách nhất.
Cách để cơ thể ngừng run lên vì sợ hãi là ngồi lì trong toilet, nếu có thể ngồi thâu đêm, ngày mai bỏ hết mọi thứ, tôi cũng chịu.
Cơ thể ổn trở lại, rồi dòng suy nghĩ lại tiếp tục trở về giày vò.
Bao nhiêu cơ sự từ trước giờ, hóa ra đã đều có đáp án cả.
Tôi tự viện cho họ một cái cớ, một lý do, rồi nhìn lại chẳng có ai cho tôi câu trả lời, chẳng có cớ nào cho tôi cả.
Tôi phải tập cho mình bao dung và thản nhiên trước những thứ đó hiện hữu.
Thế rồi, những giọt nước mắt của tôi, ai lau đi?
Nhận xét
Đăng nhận xét