Tôi đang xem một bộ phim nói về việc cặp vợ chồng yêu và cưới nhau mười lăm năm. Do việc mất đi đứa con gái mà cả hai dần tạo nên hố đen giữa họ. Đỉnh điểm là việc người vợ phát hiện ra chồng mình ngoại tình với một cô gái trẻ hơn họ 10 tuổi. Sau mọi cách cố gắng của người vợ, người chồng trong quá khứ từng rất yêu vợ mình đã nói những lời tàn nhẫn. Bạn có hiểu được cảm giác ấy không khi người mình yêu thương và coi như cả thế giới lại muốn mình biến mất khỏi cuộc đời họ. Không bao giờ muốn nhìn thấy mình? Và sau những lời cay nghiệt đó, người đàn ông của bạn và cô gái đó cùng nhau bỏ trốn hiện tại, mặc lời rèm pha, cùng nhau hạnh phúc như cặp vợ chồng mới cưới, nắm tay chăm sóc nhau cả ngày, đăng những bức ảnh hạnh phúc khoe lên mạng xã hội??
Tôi đồng cảm ghê người. Vì tôi cũng từng nhận những điều ấy. Khi tôi càng cố gắng đánh lạc cảm giác của mình về sự phản bội của anh ấy, thì mọi thứ càng trở nên rõ nét một cách đau đớn hơn. Bạn sẽ chẳng thể làm gì với một con người mà tâm trí họ đặt vào nơi khác. Dù bạn yêu, bạn phẫn nộ, bạn lý lẽ đến mức nào. Nhưng... thế thì sao chứ??
Thứ tạo nên tình yêu chính là khoảnh khắc, là thời gian, thì thứ giết chết tình yêu cũng chính nó. Khi thời gian qua đi, tình cảm đôi khi sẽ thành thói quen mà dường như nó trở nên bình thường quá đỗi, khoảng cách sinh ra và dần trở nên mạnh mẽ. Nếu vào thời khắc đó, có người thứ ba đặc biệt muốn chen vào mối quan hệ của bạn. Thì đến chín phần rưỡi, bạn sẽ ở hoàn cảnh của tôi, của người vợ kia, ở tình huống phải từ bỏ một cách bất cam vậy.
Tôi từng suy nghĩ đến mức, nếu có lý do nào đó khiến chúng tôi xa cách, thì đó là cái chết chứ không phải bởi một kẻ thứ ba nào. Nhưng mà vậy đấy.
Tôi chỉ muốn nói lại rằng, với một người đã muốn ra đi, sự níu kéo của bạn chỉ khiến người ta để lại chính là cái thương hại. Và tôi mong bạn đừng khiến bản thân trở nên thê thảm hơn bây giờ nữa.
Cái giá của điều đó, có thể phải trả giá rất lâu, và chính bạn cũng mất một thời gian dài hồi phục. Nhưng cuộc sống xoay vần, lòng người tàn nhẫn, bạn có thể làm gì được chăng??
Và sự thật là, mọi thứ tốt đẹp trước đây thực sự mãi chỉ ở quá khứ, là một thứ kỷ niệm, có thể được nhớ, có thể dần nhạt nhoà lãng quên. Ngay cả tình yêu mà bạn khắc cốt ghi tâm, sau cùng, khi thời gian trôi cũng chỉ là câu chuyện buồn ngày đó. Khẽ run lên mỗi lần hồi tưởng và choán mơ hồ bao bọc lấy quãng thời gian kia...
Ôi, vì một bộ phim mà bao nhiêu thứ hỗn độn.
Nhận xét
Đăng nhận xét