Người luôn khao khát tự do
Còn tôi lại ngỡ mình là nhà.
Người luôn mang trái tim lang thang
Còn tôi lại ngỡ trái tim ở lại
Con người luôn trở thành khờ dại
Trong bản ngã khao khát của mình
Xét cho cùng thì con người ta luôn thấy thiếu thốn tình yêu. Mong bằng cách này hay cách khác, cũng vẫn chỉ khao khát được yêu thương.
Tôi tự hỏi bản thân mình có còn dám mong là tất cả của cuộc đời nào khác không? Đau khi mình khóc, vui khi mình cười. Ở nơi mà tôi trở nên thật quý giá trong tim như tôi đang làm vậy. Đau nỗi đau cùng nhau. Hạnh phúc khóc cười cùng nhau.
Cuộc đời xét cho cùng chỉ cần người mình yêu thương luôn ở cạnh, dù có kém thể hiện thế nào cũng vẫn cảm thấu ra.
Dù mình thế nào cũng vẫn bao dung và ủng hộ.
Việc lý tưởng lãng mạn hoá cuộc đời khiến mọi thứ khó khăn hơn. Hiện thực ở đây chỉ giúp ích cho việc đã nhận thức rõ đang mong chờ và lý tưởng hoá, nhưng trái tim vẫn cứ đi bằng cách ngược lại và nghĩ những gì nó muốn.
Tại sao chỉ những lúc buồn, nhiều thứ đạo triết sâu xa lại rõ ràng thế?
Nếu bạn cho rằng bạn có thể làm 1 ngôi nhà tuyệt đẹp như cả thế giới cho con chim để nó ở trong thế giới cùng bạn. Nhưng cuối cùng bạn sẽ đau thấu trong hơi thở khi thấy rằng, bất giác, con chim chỉ khao khát thế giới ngoài kia.
Viết, và không đọc lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét