Dạo trước khi chưa có laptop, dù thích nhưng chẳng viết nổi một chữ ra hồn cứ nghĩ do không muốn cắm mặt vào điện thoại bấm bấm sốt ruột. Bấm bụng nghĩ mua cái máy nho nhỏ xinh xinh đem đi bất kể đâu mình muốn, lăn lóc trong góc quán cafe nào đó chẳng cần quen ai, khóa thế giới riêng qua tai nghe bật nhạc lớn, có thể như vậy chút chữ sẽ hiện ra. Ngẫm lại thì khi đã có đủ, đó chỉ là đang viện cớ. Thực ra cũng tài tình, mình không thích sự sến súa của mình hồi xưa nữa. Nhưng nhiều khi cũng ghen tị sự ngây ngô đó. Có cơ man nào là lí do, nào là giả thuyết, nhưng mình cũng nên thôi việc trông chờ vào những thứ bên ngoài. Vấn đề là tự mình đang như thế nào, bất ổn, điên rồ hay một cái gì đó cần phải định danh. Mình hay bị sa vào việc sẽ có ai đó cho mình một đáp án, rồi bị thuyết phục ngay lập tức, cảm xúc bản thân quá dễ dãi hay sao? Có một điều mà cứ luẩn quẩn mãi về điều mình đang dần sợ hãi, khi mà...
"Nếu chúng ta cách nhau 1 ngàn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín chín bước còn lại về phía em" -Trích "Không thể quên em"-