Không có nhiều lần trong đời tôi nghĩ mình chọn đúng. Nghe thật bi quan và thảm hại. Thực sự là tôi sợ khi phải ra bất cứ một quyết định nào. Vì tôi biết đó là yếu điểm của mình khó lòng khắc phục được. Hoặc có một trăm lần cho tôi vấp ngã, chưa chắc tôi sẽ biết lựa chọn tốt hơn. Ừ cũng vì tôi nghĩ mình nên đưa ra một quyết định, tới một lúc nào đó, tôi không thể mãi nghĩ mình là đứa trẻ, không dám tự quyết định cuộc đời mình. Rồi tôi cũng phải đối diện. Tôi hiểu lắm mà! Chưa chắc những gì tôi coi là niềm vui thường nhật, tôi đem san sẻ ra với người nhận cũng là điều tương tự. Có thể là sự nhàm chán, là sự trống rỗng lặng im, tôi cứ ngỡ yên bình. Cũng chưa chắc những điều tôi suy nghĩ, trân trọng, ở phía ngược lại, cũng như vậy. Thế nên khi có người vén mắt tôi ra buộc tôi phải rành rọt điều ấy, thực sự thấy tức giận và hoảng sợ. Liệu tôi đang ích kỷ giữ cho mình và nghĩ đó là hạnh phúc hay đang ràng buộc cuộc đời ai đó lại, mỗi ngày không nỡ dứt ra khỏi vòng luẩn quẩn này bởi ...
Nhận xét
Đăng nhận xét