Khung cảnh luôn theo tôi bao nhiêu năm, là một cửa sổ giản đơn, rèm cửa màu kem, sofa ngay dưới cạnh cửa sổ, giá sách, tách cà phê, khói tỏa mơ màng, có lẽ là nơi vẫn lưu giữ một phiên-bản-tôi không bao giờ thay đổi... Những gì tôi viết ra đây chưa chắc là một hợp thể đồng nhất, vì nó miêu tả thực nhất những gì đang xảy ra trong đầu lúc này. Thật khó để sắp xếp trật tự, nhưng việc viết ra có lẽ là cần thiết ở thời điểm này. Nếu cứ than vãn mãi về việc đã từ lâu không thể viết ra những gì mình muốn, thực ra đó là sự thừa nhận bản thân thất bại. Ít nhất tôi cũng đang thử làm điều đó. Nếu bạn không đủ kiên nhẫn cho tới đây, xin hãy cứ tắt chúng đi và xem những thứ hay ho hơn, tất nhiên tôi chẳng hề oán thán. Cuộc sống mà ta đang sống, ngày nào chẳng xảy ra hàng tá chuyện không mong muốn. Hãy để lần này tôi đứng ở góc độ tiêu cực, vì bạn biết đây, chẳng ai mạnh mẽ hoặc tỏ ra mình mạnh mẽ mãi cả. Điều đó...