Có những người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta để thế này, có những người để thế khác. Mở đầu bằng một câu hết sức chung chung và dở hơi, chỉ vì tôi đang có chút rối rắm và bực bội trong người. Nhưng, cũng không hẳn bực. Tôi nghĩ, khi có người theo đuổi tôi, họ sẽ thích nghe về tôi, thích tôi kể chuyện và nghe cảm giác của tôi hàng ngày. Nhưng có người lại chẳng phải vậy. Dù đã cố gắng, nhưng tôi vẫn không thể rung động nổi dù là một chút. Mọi người lấy tiêu chuẩn nào để đánh giá đó là một người tốt và đáng để gật đầu vậy nhỉ? Thực lòng tôi cũng chẳng biết đâu. Tôi đang muốn nói đến anh chàng A này, khi mà mỗi lần nói chuyện với tôi đều mở đầu bằng đôi ba câu hỏi dành cho tôi, rồi anh ta luôn luôn thao thao bất tuyệt về mình. Mỗi lần nói chuyện, đương nhiên vì phép lịch sự, tôi vẫn tiếp lời, nhưng vì lần nào cũng vậy nên tôi cũng hết sức ngao ngán và luôn bỏ dở câu chuyện và đánh bài chuồn. Nhiều lần tôi ...
"Nếu chúng ta cách nhau 1 ngàn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín chín bước còn lại về phía em" -Trích "Không thể quên em"-