Chuyển đến nội dung chính

Xin phép lan man

      Tôi định đưa lại những bài cũ của mình vào đây cho chật chội, để có ai vô tình lạc vào đây còn có cái mà nghiền ngẫm hoặc đào bới. Nhưng thôi, tôi đã nói ở blog trước, là tôi tập viết lại, nên sẽ chỉ có mới trở đi. Cứng phết!

      Thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về cái dở chừng chông chênh ở tuổi của mình. Bạn biết không, chẳng có cái mỹ từ nào để tôi dùng ở đây, vì tôi thấy nó rối rắm lắm. Tôi vẫn tự nhắc mình rằng mình đang ở quãng thời gian đẹp nhất trong đời, nên tôi cứ thế mặc cho những suy nghĩ quá độ của “dậy thì”. Nghe hơi lố!

      Tôi không thích những mẩu tự sự sến sẩm nữa. Ngay cả khi tôi đọc lại những dòng mình viết trước đây, tôi cũng muốn dựng hết cả lỗ chân lông. Bạn có thể gọi qua loa rằng tôi bị khô khan về mặt cảm xúc học. Gọi thế cho oách!


      Tôi hối thúc mình viết, vì vốn dĩ tôi vẫn thích cái việc ngồi trước màn hình, đưa mọi thứ cảm xúc hỗn độn trong đầu thành những dòng chữ. Nhưng có lẽ mỗi một tuổi mà bập vào tôi, tôi lại thô thiển hơn chút, có lẽ.

      Đọc đến đây thấy chán, bạn có thể tắt ngay lập tức để chuyển sang thứ khác thú vị hơn, vì bạn thấy đấy, bài viết này là tôi chỉ định lảm nhảm vài điều. Và suy nghĩ xem sẽ viết gì tiếp theo. Tôi thích viết về tình yêu. Có lý do rõ ràng hẳn hoi. Thế này nhé. Thứ nhất, chủ đề muôn thuở. Thứ hai, tôi sẽ vừa viết vừa yêu. Thứ ba, tôi sẽ nghĩ về người tôi yêu. Thứ tư, tôi yêu người yêu tôi. Thứ năm, vẫn là tôi sẽ tiếp tục yêu.


     Xin phép ngày mai bắt đầu. Mở ngoặc trước, tình yêu của tôi cực kỳ ngốc nghếch. Tôi dọn chỗ để nhận gạch đá rồi. Hẹn mai! 

- Ảnh: ST

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Là thế

Thời tiết bây giờ là thế đó anh Sáng mặc phong phanh chiều về đã lạnh Hồi sáng em có dành chút ấm anh dùng chưa? Trong cốp lúc nào cũng phải sẵn áo mưa Phòng khi hôm dớ dẩm trời tuôn như trút Ô này anh mua vừa mới bong vài nút Em bật lên dùng lắm lúc cũng ...nhớ anh ghê Một ngày bao giờ được dài lê thê?? Khi mà em ôm một đống thứ trên bàn làm việc? Anh nhớ nhìn đồng hồ và em ừ cũng liếc Đôi lúc chểnh mảng rồi gửi yêu tý cho nhau

Thật mà!

Cái gì mà đi mãi rồi cũng sẽ tìm về với nhau??  Mình chẳng bao giờ tin. Không-bao-giờ!! Và cũng đừng nên hy vọng vào thứ tình cảm đem lại cho bạn quá nhiều lo sợ và nỗi buồn. Cảnh tỉnh vậy cho nhớ thôi. 

Cho cuối tuần

Điều gì khiến bạn cảm nhận được sự bình yên? Điều gì khiến bạn cảm thấy hạnh phúc? Chắc chắn và dũng cảm khẳng định rằng tôi đã từng và sẽ hỏi những câu hỏi này với chính mình. Tôi nghĩ đó là cách khiến bản thân không xao nhãng xung quanh mình, những người và sự việc tạo ra môi trường sống của mình. Nó giống như việc bạn đặt một lời nhắc để nhìn lại, để sửa chữa hoặc làm khác đi - theo những cách tốt hơn có thể. Đó là cách để hoàn thiện tôi, bằng cách của riêng tôi. Thôi nói dài dòng thêm về những điều có vẻ lý thuyết. Vậy tôi đang thấy thế nào? Thực ra tôi sợ bản thân mình lờ đi với mọi sự, và như chính tôi đã từng nhắc vài lần trước kia về việc có ai đó nói người như tôi khó hạnh phúc, và về việc tôi cứ bị ám ảnh mãi với điều đó, kể cả hiện tại. Vậy thì trải qua bao nhiêu chuyện mà với tôi nó không hề nhỏ nhặt, bản thân quá thiếu sự cân bằng và tĩnh lặng trong suy nghĩ, đã làm được những gì? Tôi kiếm được tiền, với cuộc sống hiện tại cũng chẳng vất vả vậy nhưng điều đó lại c...