Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

Drop your kisses on my shoulder

           Những ngày này đi dọc các con phố, cái mà bạn nhìn thấy nhiều nhất chính là những bếp lửa hồng nướng ngô vỉa hè, mùi bạn ngửi thấy nhiều nhất chính là mùi ngô nướng thơm ngọt ngọt thoang thoảng, là mùi thịt nướng bay ngào ngạt một đoạn đường. Ấy vậy mà tôi lại thèm chút mùi hoa sữa, dù đã hết mùa, dù đã là Đông rất Đông rồi, nhưng vẫn cảm giác, nếu có mùi hương ấy, nó sẽ hợp gu biết bao. Thật là lắm chuyện!           Dù bạn có đang co ro vì rét bao nhiêu, nhưng khi đi qua những bếp lửa với đôi tay quạt không ngừng ấy, bạn vẫn hít hà mùi hương nhẹ nhàng của ngô chín, và tự nhiên thấy dễ chịu biết bao nhiêu, và dù là cảm giác vụt qua vài lần chớp mắt.            Những ngày này nếu được rảnh rỗi, lại muốn kiếm một quán nào đó yên tĩnh, tay áp vào cốc cà phê hay trà nóng, thổi hơi bay vờn lên mặt ấm nồng. Lại muốn nghe bài hát nào đó trong vô thức và thả trôi suy nghĩ lãng đãng về đâu đó vô đ...

Thật mà!

Cái gì mà đi mãi rồi cũng sẽ tìm về với nhau??  Mình chẳng bao giờ tin. Không-bao-giờ!! Và cũng đừng nên hy vọng vào thứ tình cảm đem lại cho bạn quá nhiều lo sợ và nỗi buồn. Cảnh tỉnh vậy cho nhớ thôi. 

Khi ta đi lướt qua nhau

Khi ta đi lướt qua nhau Chỉ để lại mùi hương nơi đáy mắt Phố chật chội trong một góc Em náu mình trong tiếng nhạc chẳng nhớ tên..... Chỉ những phố dài lướt bình lặng trong đêm Mới vỗ về em quệt nước mắt mỗi lần em khóc Vượt qua nỗi đau luôn là oằn mình khó nhọc Vượt qua mỗi khúc giao mùa em đã học được bình yên? Chẳng có vết thương nào lành lặn trong lặng im Chỉ đem theo những nỗi niềm cô đơn khó nói Tên em bỗng nhiên ai đó gọi Ai đó giật mình, ai đó dừng chân mỏi phải không? --- Viết tiếp đoạn thơ dở dang từ lần trước. Đi cùng bạn, nghe tiếng nhạc rộn ràng, thu mình trong 1 góc nhìn ra bên ngoài phố tấp nập. Tối trên phố cổ, để hoài cổ và cô đơn...

Mưa

Em chỉ thích mưa vào những ngày rảnh rỗi Em chỉ thích mưa vào những ngày không vội Có thể sẽ nằm dài bật nhạc  Hoặc tô vẽ những bức tranh nguệch ngoạc Chẳng thể phối màu như ý từng nghĩ ra Vài cơn sấm sét có lục xoẹt ngang qua Giật mình ném bút chui vào chăn núp À thì em chỉ sợ một chút Đôi lúc bất ngờ ... chỉ là một chút thôi ha Buổi tối cuối tuần cũng đừng vội trôi qua Vì mưa đã làm mùi hương nhạt bớt Hoa sữa vương mùi chỉ còn rơi rớt Mơn trớn tóc mềm đang ướt vội nước mưa Em...  đã yêu ai chưa??

Là thế

Thời tiết bây giờ là thế đó anh Sáng mặc phong phanh chiều về đã lạnh Hồi sáng em có dành chút ấm anh dùng chưa? Trong cốp lúc nào cũng phải sẵn áo mưa Phòng khi hôm dớ dẩm trời tuôn như trút Ô này anh mua vừa mới bong vài nút Em bật lên dùng lắm lúc cũng ...nhớ anh ghê Một ngày bao giờ được dài lê thê?? Khi mà em ôm một đống thứ trên bàn làm việc? Anh nhớ nhìn đồng hồ và em ừ cũng liếc Đôi lúc chểnh mảng rồi gửi yêu tý cho nhau

Cái gọi là tuổi trẻ...

Cái gọi là tuổi trẻ chính là chặng đường bạn tìm lấy tâm hồn mình đang tự do đâu đó ngoài kia. Mang theo là phần lớn nỗi niềm cô đơn chẳng thể nào lý giải. Bạn sẽ dễ thấy cô đơn trong mọi lúc. Hoặc dù trái tim đã để ai đó giữ lại, nhưng xung quanh những thời khắc hạnh phúc đó, bạn lại tự vấn và tiếp tục tìm lấy mình. Cái gọi là tuổi trẻ, chính là lúc để bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn nghĩ, nhiều khi điên rồ. Tuổi trẻ là để nông nổi và điên rồ. Đừng e dè gì cả.  Có những khi bạn sẽ thấy bị thu hút về một miền đất nào đó. Bạn tự gật đầu gói ba lô nhỏ, leo lên xe và lên đường. Để khi đặt chân được đến đó, lại thấy thoả mãn về cái sự điên ấy và ngẫm, giá như có ai đó sẵn sàng điên với ta, ta thề, có thể rong ruổi trên những con đường hun hút này quanh năm suốt tháng. Thế rồi lại tự gạt nó ra khỏi đầu để cứ dành những khoảng lửng trong tuổi trẻ, làm một kẻ độc hành dị dị. Mang những suy tư về đủ thứ chuyện trên đời. Hoặc về những thứ cảm xúc chẳng định nghĩa cũng chẳng sao.  Cái...

Người như chúng ta...

Người như chúng ta chắc chắn không thể nào cô đơn được, chỉ là đang ở trong những tháng ngày chuẩn bị.  Rồi một ngày, chúng ta và ai đó trở thành định mệnh của nhau.... ---- Cũng giống như, Người trong comment đã thành người chat chit. Rồi một ngày người chat chit sẽ thành người gặp mặt, hoặc đơn giản, chẳng thành gì cả.  --- triết lý của một kẻ mộng du trong những ngày thu xinh đẹp nhưng mất ngủ.

Thực sự chỉ là chuyện cũ

Tôi đang xem một bộ phim nói về việc cặp vợ chồng yêu và cưới nhau mười lăm năm. Do việc mất đi đứa con gái mà cả hai dần tạo nên hố đen giữa họ. Đỉnh điểm là việc người vợ phát hiện ra chồng mình ngoại tình với một cô gái trẻ hơn họ 10 tuổi. Sau mọi cách cố gắng của người vợ, người chồng trong quá khứ từng rất yêu vợ mình đã nói những lời tàn nhẫn. Bạn có hiểu được cảm giác ấy không khi người mình yêu thương và coi như cả thế giới lại muốn mình biến mất khỏi cuộc đời họ. Không bao giờ muốn nhìn thấy mình? Và sau những lời cay nghiệt đó, người đàn ông của bạn và cô gái đó cùng nhau bỏ trốn hiện tại, mặc lời rèm pha, cùng nhau hạnh phúc như cặp vợ chồng mới cưới, nắm tay chăm sóc nhau cả ngày, đăng những bức ảnh hạnh phúc khoe lên mạng xã hội?? Tôi đồng cảm ghê người. Vì tôi cũng từng nhận những điều ấy. Khi tôi càng cố gắng đánh lạc cảm giác của mình về sự phản bội của anh ấy, thì mọi thứ càng trở nên rõ nét một cách đau đớn hơn. Bạn sẽ chẳng thể làm gì với một con người mà tâm trí họ ...

Có lẽ tôi đã ... bớt thích anh rồi đúng không?

Có lẽ tôi đã ... bớt thích anh rồi đúng không?           Khi mọi chuyện trở nên nhạt nhòa , tình cảm cũng theo đó mờ phai đi. Hôm nay tôi quyết định thay hình khác làm hình nền điện thoại thay vì ảnh chúng tôi trước đó. Tôi cũng sẽ không khoe anh những bức tranh tôi tô đẹp đẽ hay nguệch ngoạc thế nào. Tôi cũng sẽ không chia sẻ bài hát tôi thích với anh nữa. Chừng đó điều, đã đủ để tôi dứt khoát chưa nhỉ?          Bạn có thể cũng cảm thấy như tôi đấy, rằng là tình cảm hết sức đầy vơi chẳng theo quy luật nào. Đột nhiên tôi choáng váng với cảm xúc của mình với anh, rồi đột nhiên như hôm nay tôi lại chẳng hề bận tâm nữa.          Người ta không phải nhất thiết đều phải rung động , hoặc yêu trong mọi thời điểm. Tôi đang ở khoảng lơ lửng đó, tạm thấy những mối quan hệ hiện tại chẳng tệ chút nào. Tôi làm những gì tôi muốn, ghét những thứ tôi thấy không vừa.               ...

Cũng có những người bên mình như thế

           Có những người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta để thế này, có những người để thế khác. Mở đầu bằng một câu hết sức chung chung và dở hơi, chỉ vì tôi đang có chút rối rắm và bực bội trong người. Nhưng, cũng không hẳn bực.           Tôi nghĩ, khi có người theo đuổi tôi, họ sẽ thích nghe về tôi, thích tôi kể chuyện và nghe cảm giác của tôi hàng ngày. Nhưng có người lại chẳng phải vậy. Dù đã cố gắng, nhưng tôi vẫn không thể rung động nổi dù là một chút. Mọi người lấy tiêu chuẩn nào để đánh giá đó là một người tốt và đáng để gật đầu vậy nhỉ? Thực lòng tôi cũng chẳng biết đâu. Tôi đang muốn nói đến anh chàng A này, khi mà mỗi lần nói chuyện với tôi đều mở đầu bằng đôi ba câu hỏi dành cho tôi, rồi anh ta luôn luôn thao thao bất tuyệt về mình. Mỗi lần nói chuyện, đương nhiên vì phép lịch sự, tôi vẫn tiếp lời, nhưng vì lần nào cũng vậy nên tôi cũng hết sức ngao ngán và luôn bỏ dở câu chuyện và đánh bài chuồn. Nhiều lần tôi ...

Cảm xúc không cần gọi tên

             Hôm rồi chẳng là có đứa em chia sẻ cho bài viết của một bạn nào đó. Bạn ấy định nghĩa về các loại cảm xúc và cung bậc của tình cảm. Thế nào là thích, là yêu, là thương nhớ, thương cảm hay say nắng gì gì đó. Một bài viết dài gớm lắm luôn. Mình thì đọc lướt lướt thôi cũng thấy vã mồ hôi hột.              Theo quan điểm cá nhân mình, đây là bài viết hết sức lệch lạc, mấy cái định nghĩa của bạn đó mình xin thề với các bạn, đọc đến "level" nào cũng thấy mình có một chút ở đó. Đảm bảo, bạn chưa đọc thì thấy mơ hồ, đọc xong thấy điên hết sức luôn đó.               Em ấy cho mình đọc để giải thích cho từ "thương cảm" - cảm xúc em ấy dành cho mình, mà em ấy đúc rút ra sau khi đọc bài viết đó. Mình cú lắm, vì trong định nghĩa của mình, từ "thương cảm" nghĩa là "thương hại" và "đồng cảm", kiểu vậy. Nhưng với bài viết kia, ôi sao nó mỹ miều rồi thì bà lằng nhằng lắm. Mình tiê...

You are my sunshine

           Hôm nay thì điều tôi nghi ngờ và rất-không-mong-là-sự-thật cuối cùng cũng có đáp án, và nó chính là sự thật luôn. Buồn ghê vậy đó.           Tôi suy nghĩ rồi thì tự vấn nhiều lần, để lúc nào tôi nản, tôi vin vào đó mà bỏ cuộc ấy. Nhưng chết dở là, tôi mà đã thích thì thích dài, thích dai, à là thích mãi .           Tôi thuộc dạng ngu tình, ngu thật, thề! Nếu còn trẻ, cái hồi đi học chẳng hạn, thì thích xong là hết thích, xong là quên nó dễ quá trời dễ luôn đó. Thế mà giờ, mém thích cái mà vụt cái vèo đã mấy tháng trời chứ ít. Tôi nghĩ, cũng chẳng phải thích vừa vừa.            Các bạn khỏi phải đoán hoặc tưởng tượng về người gây thươngnhớ đó đâu. Nghe tôi mà miêu tả, kiểu gì cũng như soái ca của mấy cô nghiện ngôn tình. Tôi chả thèm ngoa tý nào, thề! Nhưng mà đó là trong mắt tôi. Thẩm mỹ của tôi nó thế.            ...

Xin phép lan man

      Tôi định đưa lại những bài cũ của mình vào đây cho chật chội, để có ai vô tình lạc vào đây còn có cái mà nghiền ngẫm hoặc đào bới. Nhưng thôi, tôi đã nói ở blog trước , là tôi tập viết lại, nên sẽ chỉ có mới trở đi. Cứng phết!       Thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về cái dở chừng chông chênh ở tuổi của mình. Bạn biết không, chẳng có cái mỹ từ nào để tôi dùng ở đây, vì tôi thấy nó rối rắm lắm. Tôi vẫn tự nhắc mình rằng mình đang ở quãng thời gian đẹp nhất trong đời , nên tôi cứ thế mặc cho những suy nghĩ quá độ của “dậy thì”. Nghe hơi lố!       Tôi không thích những mẩu tự sự sến sẩm nữa. Ngay cả khi tôi đọc lại những dòng mình viết trước đây, tôi cũng muốn dựng hết cả lỗ chân lông. Bạn có thể gọi qua loa rằng tôi bị khô khan về mặt cảm xúc học. Gọi thế cho oách!       Tôi hối thúc mình viết, vì vốn dĩ tôi vẫn thích cái việc ngồi trước màn hình, đưa mọi thứ cảm xúc hỗn độn trong đầu thành những dòng chữ. Nhưn...

Xin chào!

Có lẽ tôi hơi bị lỗi thời vì cho đến giờ phút này mới mày mò dùng blog. Sau cả quãng thời gian dùng các loại mạng xã hội khác. Tôi biện minh cho cái sự này, là bởi cuộc sống vốn là những vòng tròn kì diệu. Những thứ đã lâu nhưng chưa bao giờ cũ. Và rồi tôi lại viết, lại yêu, lại đau rồi lại hạnh phúc. Vòng tròn kì diệu của tôi bắt đầu ở đây , hôm nay, và như thế này.... - Ảnh: nguồn st